Khi tiếng đàn của Dịch Phong rơi xuống, toàn thân của mấy lão đầu đang cuốc bỗng run lên, vội vàng nhìn lại với ánh mắt say mê.

“Tiếng đàn của tiên sinh.”

“Sao lại ẩn chứa đàn ý mãnh liệt như thế! ?”

Mấy lão đầu như Ngô Vĩnh Hồng mở mắt to, mặc dù, bọn họ là loại người không biết gì về đàn, cũng có thể cảm nhận được đàn ý trong tiếng đàn này.

Đồng thời, Lỗ Đạt Sanh đang dọn phân cũng dừng ngay lại, thậm chí không để ý suýt nữa thì rơi vào hố phân, cũng vội vàng nhìn lại.

Trong một lúc này.

Dường như, tất cả mọi người đều gác lại mọi việc trong tay, bất động nhìn Dịch Phong, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ phá hủy âm thanh này.

Một lúc lâu sau...

Bàn tay lướt trên dây đàn của Dịch Phong mới dừng lại.

Tiếng đàn đã để lại rất nhiều dư âm trong lòng mấy người Ngô Vĩnh Hồng, bọn họ nhìn Dịch Phong với vẻ mặt sùng bái, bởi vì trong tiếng đàn vừa rồi chan chứa rất nhiều hiểu biết, hoặc nỗi lòng, hoặc là công pháp... của bọn họ.

Ở chỗ này của tiên sinh thật là tốt!

Không kể bảo vật thánh phẩm trong tay, còn có thể thỉnh thoảng được nhận những món quà khác từ tiên sinh.

Ví dụ như bảo vật hoàng phẩm, đàn ý …

Nhưng mà, Lỗ Đạt Sanh còn xúc động hơn đám người Ngô Vĩnh Hồng, suýt nữa chảy nước mắt.

Đều là làm việc cho Dịch Phong, nhưng mọi chỗ tốt thì đều tới tay đám Ngô Vĩnh Hồng, còn hắn làm việc khổ nhất, mệt nhất, bẩn nhất, phải gánh nhiều phân như vậy, thế mà chẳng có chút lợi ích nào.

Cho tới hôm nay.

Cuối cùng, hắn cũng mơ hồ được hưởng chút lợi ích.

Rốt cuộc, cũng xem như là, khổ tận tới ngày cam lai, khiến người ta xúc động muốn khóc.

“Tiếng đàn của tiên sinh thật sự là khiến người khâm phục, khiến chúng ta thương nhớ, không nhịn được mà đắm chìm trong đó!”

“Đúng vậy, có thể nghe một khúc này của tiên sinh, quả thật là phúc lớn của chúng ta.”

Lúc này, đám người Ngô Vĩnh Hồng không nhịn được mà thốt lên những lời khen ngợi khác nhau dành cho Dịch Phong.

“Ơ, bình tĩnh, bình tĩnh.”

Dịch Phong xua tay, mặc dù, hắn không định thể hiện, nhưng mà, tiếng đàn của mình lại được người khác thừa nhận, vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

“Ting: Chúc mừng kí chủ, ‘đàn’ thăng cấp lên tuyệt thế vô song!”

Đúng lúc này, trong đầu truyền đến âm thanh của hệ thống, khiến Dịch Phong có chút vui vẻ.

Trời xanh không phụ người chăm chỉ, luyện tập nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng thăng cấp.

Vậy thì lại đàn mấy khúc nữa?

Dịch Phong thầm nghĩ trong lòng, đồng thời tự hỏi, tiếp theo nên đàn khúc gì.

Mà đúng lúc này, đột nhiên bầu trời tràn ngập một tầng yêu khí dày đặc, đồng thời, có hai bóng người với hơi thở mạnh mẽ, đạp khoảng không mà đến.

Chẳng mấy chốc, đã tới bầu trời phía trên võ quán.

“Chính là nơi này.”

Một người trong số đó nhìn chằm chằm vào võ quán nhỏ phía dưới, lạnh lùng, nói.

“Ừm!”

Tên còn lại gật đầu.

Tất nhiên, đây đúng là hai vị Tu La Yêu Tông và Phục Đạo Yêu Tông của Hồng Nhật Nhất Mạch.

“Thế nào?”

Phục Đạo Yêu Tông hỏi.

“Dường như rất bình thường!”

Dấu Hồng Nhật trên trán của Tu La Yêu Tôn hơi nhấp nháy, xem xét với ánh mắt sắc bén.

Rõ ràng, Ngao Khuynh Thành đã thua ở nơi này, hai người cũng không khinh địch, càng không ngu ngốc mà trực tiếp đánh tới cửa.

“Không đúng!”

Sau một hồi tìm hiểu, Tu La sửa lại lời hồi nãy: “Võ quán này quả thật rất khác thường, chẳng trách Khuynh Thành bị thua ở đây.”

Nghe vậy, Phục Đạo Yêu Tôn khẽ cau mày.

Vội vàng nhìn theo ánh mắt của Tu La Yêu Tôn, đột nhiên, phát hiện một vài hơi thở khác thường, trên khu đất hoang phía sau võ quán.

“Ba Võ Tông, một Võ Hoàng?”

Phục Đạo Yêu Tôn nghiêm nghị, hỏi.

“Ờ, tên phế vật Ngao Khánh kia cũng ở đây.”

Ánh mắt của Tu La nhìn quét qua ba bị Võ Tông, còn thanh niên đang nằm trên ghế kia, với một tên chậm phát triển mặc áo choàng đen đang bắt bướm, thì bị hai người bọn họ trực tiếp bỏ qua.

“Mấy tên Võ Tông và tên Võ Hoàng kia đang làm gì?”

Phục Đạo Yêu Tông lại hỏi.

“Không biết, nhân loại hay làm mấy chuyện kỳ lạ mà, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tu La Yêu tộc cau mày, trầm giọng, hỏi.

Bọn họ có thể trực tiếp bỏ qua hai phàm nhân và tên Võ Hoàng kia, nhưng mà ba tên Võ Tông kia, bọn họ không thể không nghiêm túc “xử lý”.

“Tuy rằng là ba Võ Tông, nhưng xét từ góc độ khí tức, ba tên đó đều là Võ Tông sơ kỳ, mà hai người chúng ta cũng là Yêu Tông trung kỳ, tuy là lấy hai địch ba, không kể cảnh giới của chúng ta cao, thậm chí là đồng cấp, yêu thú chúng ta chiến đầu hẳn là mạnh hơn nhân loại nhiều.”

Phục Đạo Yêu Tông suy nghĩ, phân tích.

“Hơn nữa, chúng ta còn có bảo vật bán thánh phẩm, Già Thiên Tán!”

“Cho nên... ?”

“Cho nên nếu đã đến đây, thì tất nhiên không thể công cốc, ra tay trước, lấy thế sét đánh, trực tiếp giết chết bọn họ.” Phục Đạo Yêu Tông trực tiếp truyền ra giọng nói tràn đầy sát ý.

Nghe vậy, Tu La Yêu Tông cũng nghiêm túc gật đầu.

Bàn tay to giơ lên.

Ngay lập tức, một chiếc ô lớn màu đen được lấy ra, theo yêu lực bắt đầu khởi động, rời tay, bay tới không trung, dần dần mở ra.

 Chương 173. Sao tiên sinh còn chưa ra tay?  

 

Khoảnh khắc nó mở ra.

Hắc khí dồi dào lan ra, tràn ngập xung quanh, bao trùm cả bầu trời.

“Quy định phạm vi hoạt động.”

“Trấn áp!”

Tu La Yêu Tông lại trầm giọng quát.

Ngay khi vừa dứt lời, ô lớn màu đen bay nhanh, xoay tròn, bầu trời như hóa thành một vòng xoáy vô hình, vô số tia sáng trong suốt chiếu xuống, tập trung vào võ quán nhỏ, phong tỏa toàn bộ.

“Hả?”

Ba người Ngô Vĩnh Hồng đang quốc đất, bỗng siết chặt tay, bất ngờ nhìn lên bầu trời.

“Đây là?”

Nhìn thấy một cảnh này, trong lòng ba người đều sửng sốt.

Trong lúc sửng sốt, cũng phát hiện ra hiệu quả mạnh mẽ mà chiếc ô đen mang tới, không chỉ phong tỏa khu vực xung quanh, mà còn trấn áp tu vi của bọn họ.

“Hóa ra là hai tên Yêu Tông, lại có thể tới nơi này của tiên sinh làm loạn, ta cho các ngươi chết!”

Nhất thời, Sở Cuồng Sư nổi giận, sau khi quát nhẹ một tiếng, đã giơ ngay cái cuốc trong tay, định phóng tới hai tên Yêu Tông đang trên không trung kia.

“Chậm đã.”

Nhưng mà, Ngô Vĩnh Hồng giữ bả vai của Sở Cuồng Sư lại.

“Ngươi làm gì?”

Vẻ mặt của Sở Cuồng Sư lo lắng, hỏi: “Rõ ràng nhìn thấy hai tên kia tới gây chuyện, không giúp ta thì thôi, sao còn ngăn ta?”

Ngô Vĩnh Hồng nghiêm nghị lắc đầu với hắn, sau đó nhìn về phía Dịch Phong, nhẹ giọng nhắc nhở, nói: “Nơi này là địa bàn của tiên sinh, hai yêu thú đui mù tới gây sự, ngươi cho là với thực lực của tiên sinh, hắn không biết bọn họ đã tới đây à? Nhưng mà tiên sinh chưa làm gì, mấy người làm việc cho tiên sinh như chúng ta, có thể tự tiện chủ trương ra tay sao?”

“Chẳng phải là, giọng khách át giọng chủ?”

Nghe vậy, Sở Cuồng Sư đột nhiên sáng mắt ra.

Đưa mắt nhìn lại, quả nhiên tiên sinh còn đang nghịch đàn, thậm chí ngay cả vị hắc bào, thuộc hạ của tiên sinh cũng thờ ơ, tiếp tục bắt bướm.

Khó trách, hắn liếc nhìn Ngô Vĩnh Hồng một cách biết ơn, để cuốc trong tay xuống.

Dịch Phong trong giây phút này, vừa nghịch lục huyền cầm, vừa tự hỏi nên luyện tiếp những khúc gì, hoàn toàn không phát hiện ra hai bóng người trên trời cao, ngay trên đầu hắn.

Cuối cùng.

Độ thành thạo về “đàn” của hắn tăng lên cũng là do có kỹ xảo, nếu luôn đàn cùng một phong cách, độ thành thạo sẽ tăng rất chậm, nhưng nếu thay đổi thể loại thường xuyên, ví dụ như nhẹ nhàng, bi thương, vân vân và mây mây, vậy thăng cấp là chuyện làm chơi mà ăn thật.

Mà đúng lúc này, hai tên Yêu Tông phía trên đầu hắn, nở nụ cười chế giễu.

“Xem ra ba tên Võ Tông này, hẳn là yếu hơn chúng ta nghĩ, mục đích của chúng ta đã rõ ràng như vậy, lại còn không dám phản kích.” Tu La Yêu Tông khinh thường nói.

“Có lẽ tu vi cũng đã bị áp chế rất nhiều bởi Già Thiên Tán!” Phục Đạo Yêu Tông nói.

“Một khi đã như vậy, các ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”

Tu La Yêu Tông lạnh lùng cười, liếc nhìn Phục Đạo Yêu Tông, lại tiếp tục ra tay.

Thủ ấn nhanh chóng kết lại.

Dấu Hồng Nhật trên trán hai người toát ra ánh sáng chói mắt, đồng thời một quả cầu năng lượng khổng lồ được ngưng tụ ra trước mặt hai người.

Quả cầu năng lượng vừa ra, khí tức cuồng bạo quét qua, không gian xung quanh ầm ầm rung chuyển, hóa thành chân không.

Cùng lúc này, ba người Ngô Vĩnh Hồng đột nhiên cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, nhất là quả cầu năng lượng kia, giống như là một quả bom cực lớn treo lơ lửng trên đầu.

“Sao tiên sinh vẫn thờ ơ?”

Rốt cuộc, Tôn Gia Cát vẻ mặt khó coi hỏi, đồng thời lau mồ hôi lạnh.

“Đúng vậy, nếu như tiên sinh còn không ra tay, hai tên Yêu Tông này sẽ ra tay ngay lập tức.”

Sở Cuồng Sư nói với giọng lo lắng.

“Bình tĩnh một chút chớ vội!”

Ngô Vĩnh Hồng an ủi, nói.

Tuy hắn nói thế, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy xuống.

Nhưng mà, tiên sinh không lên tiếng, bọn họ cũng không dám tự ý hành động, chỉ có thể đợi.

“Đi chết đi!”

Ngay sau đó, hai tiếng thì thầm vang lên từ bầu trời, hai người Tu La đồng thời đẩy quả cầu năng lượng trên tay xuống.

Công kích vừa ra.

Áp lực tăng lên rất nhiều trong toàn bộ khu vực.

Giống như là hai quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, phá tan rào cản không khí, rơi xuống mặt đất với hơi thở nặng nề.

Thấy thế.

Ba ngươi Ngô Vĩnh Hồng đều gắt gao, nhìn nhìn chằm chằm vào Dịch Phong.

Rõ ràng, dưới sức tấn công mạnh mẽ này, bọn họ đã có chút khó chịu rồi.

“Có rồi.”

“Chính là khúc ‘Thập Diện Mai Phục’!”

Ngay khi đám người Ngô Vĩnh Hồng sắp mất hết kiên nhẫn, cuối cùng, Dịch Phong cũng vỗ đùi, có việc làm rồi, tuy rằng khúc “Thập Diện Mai Phục” này không thích hợp để đàn lục huyền cầm lắm, nhưng chỉ cần có thể nâng cao kỳ năng cầm thì quan tâm nhiều làm gì.

Nhìn thấy Dịch Phong có hành động, cuối cùng đám người Ngô Vĩnh Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.

Nhưng mà.

Ngay khi bọn họ cho rằng, Dịch Phong sẽ thi triển thân thủ, trực tiếp tiêu diệt hai tên Yêu Tông này, lại phát hiện Dịch Phong không tấn công, mà là lại ôm cây đàn kì quái kia của hắn.

“Tặng các ngươi một khúc nữa!”

Dịch Phong thản nhiên cười nói.

 

0.13621 sec| 2449.039 kb